Mỗi người đều đang đi trên một con đường chính là hành trình cuộc sống… Và không biết có ai đã từng nhận ra rằng một con đường bình thường trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông với những màu sắc tượng trưng khác nhau thì con đường cuộc sống cũng có bốn giai đoạn từ tuổi trẻ đến tuổi già với n
Đã đi qua biết bao con đường nhưng trong tôi luôn hiện hữu một con đường thật đặc biệt — “Con đường bốn mùa” Mỗi người đều đang đi trên một con đường chính là hành trình cuộc sống… Và không biết có ai đã từng nhận ra rằng một con đường bình thường trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông với những màu sắc tượng trưng khác nhau thì con đường cuộc sống cũng có bốn giai đoạn từ tuổi trẻ đến tuổi già với những cung bậc thăng trầm… |
Con đường màu xanh…Buổi sáng se se lạnh, chút gió từ mặt hồ khẽ thổi tung làn tóc rối nhưng không giống luồng không khí nóng của chiếc máy sấy tóc mà như cái điều hòa nhiệt độ thiên nhiên phả ra hơi nước mát lành. Tiết trời buổi sớm mai thật lạ lúc xuân đang về. Tôi thích nhìn lên bầu trời xanh vời vợi gió lộng để tìm tiếng hót họa mi réo rắt trên cành lá biếc. Sáng trong như ánh bình minh len qua kẽ lá, soi đốm nắng đầu tiên lên nụ hoa đào e ấp chúm chím môi hồng, dịu dàng như hoa lộc vừng rủ xuống mặt hồ mênh mang gợn sóng, tinh khiết như những giọt sương còn ủ mình trong thảm cỏ non xanh mướt…
oOo
Con đường màu đỏ…Đầu tháng tư, đâu đó ẩn sâu trong tàn lá dày vài nụ phượng vĩ bé xíu đầu tiên để chợt nhận ra “Hè đã về rồi!”. Thoáng đó, kỳ thi học kỳ qua, ngước mặt lên là thấy cả một khoảng trời rực đỏ hoa phượng như những cánh bướm níu giữ thêm màu sắc sặc sỡ của nắng hạ. Vừa mang chút gì đó rạo rực của không khí ngày hè sôi động với biết bao kế hoạch vui chơi ấp ủ suốt những tháng dài học hành bận rộn, lại vừa mang một chút da diết, luyến lưu trường xưa bạn cũ trong tiếng ve sầu râm ran bao phủ cả khoảng không bởi âm thanh trầm buồn. Thân thương là thế bởi tôi đã đi qua hơn mười lăm mùa hoa trên con đường rực đỏ hoa phượng ướp đầy mùi hương kí ức đọng mãi cùng thời gian. Một ngày hè ngập nắng vàng ươm, có màu phượng hòa cùng màu “hoa trạng nguyên” đỏ thắm trên cổng trường đại học đang tiếp thêm cho tôi sức bật để tự bay cao đón chào cuộc sống trên chính đôi cánh của mình...
oOo
Con đường màu vàng…Tôi yêu trời mùa thu với gió nhẹ, trời trong, nắng nhạt được điểm xuyết bởi sắc vàng đậm của những con đường trải dài hoa cúc. Mỗi cánh hoa ẩn chứa một niềm hy vọng làm ánh lên sức sống của sự tin tưởng và tình yêu thương. Hoa cúc mùa thu mang hương thơm dịu vợi cho lòng tôi miên man trong khoảnh khắc giao mùa, cho tâm hồn tôi nhẹ bẫng như đám mây lơ đãng trôi về cuối chân trời, cho đôi tai tôi nâng niu những khoảng lặng giữa đời thường khi lắng nghe tiếng gió thổi, tiếng chim ca… Để biết rằng mỗi người là một nốt nhạc đan xen nhau trong cuộc sống tựa như bản hòa tấu bất tận của thời gian…
oOo
Con đường màu nâu…Chiếc lá bàng khô ép trong quyển lưu bút giờ chỉ còn lại những gân lá xác xơ. Một đêm đầu đông, gió rét mướt từ phương xa đến làm cả khu phố chuyển mình run rẩy. Hai bên đường vắng tanh, có chăng chỉ còn lại những cây bàng bơ vơ, vươn nhánh cây khô gầy trơ trọi sau khi đã phủ lên con đường một tấm thảm màu nâu đỏ lá bàng khô. Buổi chiều chỉ nghe thấy tiếng lạo xạo của chiếc lá khô nào cong queo gồng mình dưới bánh xe quay nhanh rồi vỡ nát. Màu lá khô đượm buồn nhưng phần nào giúp vơi bớt sắc trời tẻ nhạt trong khí lạnh se sắt của ngày đông. Làn khói ấm từ lá bàng khô cháy đượm cũng đủ làm hồng đôi má, khiến đầu tôi mông lung một câu hỏi “Những chiếc lá bàng rơi rụng trước khi hòa vào đất còn có thể bên nhau làm bùng lên ngọn lửa trong đêm đông giá rét thì tại sao sức mạnh của tình yêu lại không thể bừng sáng xua đi mọi tối tăm ẩn trong từng ngóc ngách của cuộc sống này…”
oOo
Cùng trên một con đường nhưng đi qua mỗi mùa trong năm lại hiện lên màu sắc tiêu biểu khác nhau. Cuộc sống của con người với những cung bậc thăng trầm cũng đi qua một con đường như thế. Đó là mùa xuân màu xanh với những ước mơ non nớt nhưng đầy ắp hy vọng, là mùa hè màu đỏ với những hoài bão tuổi trẻ xây đắp thành công, là mùa thu màu vàng khi người ta cần chững lại để tìm kiếm những ý nghĩa tốt đẹp giữa cuộc sống thực tại và mùa đông màu nâu trầm mặc của hoài niệm trong không gian tĩnh lặng của tuổi già.
Thời gian trôi như chuyến tàu đưa chúng ta lướt vội vã qua bốn giai đoạn trong hành trình cuộc sống. Người thành công nhất không phải là người đến đích trước bởi vì sân ga cuối cùng bao giờ cũng là “mùa đông của tuổi già”, chỉ có những người góp nhặt được vẻ đẹp của khung cảnh thiên nhiên bên ngoài nơi đoàn tàu đi qua và sống hạnh phúc trọn vẹn mỗi mùa mới thật sự là người có được thành công viên mãn! Khi đi qua từng giai đoạn của cuộc sống này, bạn và tôi còn chần chờ gì mà không cảm nhận giá trị của yêu thương ngay từ hôm nay!oOo